watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game khí phách anh hùng
Chapter 12


Sáng hôm sau., vừa thức dậy, nó đã nhận ra rằng nó đang ngủ trong căn phòng của mình. Rồi dần dần những kí ức hôm qua tái hiện trong đầu nó. Bị đánh, bị ngã và cuối cùng là ngủ trên lưng một ai đó....

Vén chăn và bước xuống giường, nó phát hiện ra một giải băng trắng hiện hữu trên cổ chân xinh xinh của mình. Nó khẽ cười, một nụ cười biết ơn....

“Kittttt” Lâm Duy dừng xe....đạp lại trước mặt nó. Hết nhìn chiếc xe mới toanh, nó lại quay sang nhìn Lâm Duy như thể đang nhìn một vật ngoài hành tinh vậy.

- Không lên xe còn đứng đó làm gì? – Lâm Duy lên tiếng thúc giục.

- Lên....lên gì cơ? – Nó ngu ngơ.

- Xe. – Lâm Duy đáp ngắn gọn.

- Xe nào?

- Ơ hay? Mắt cô có vấn đề hả? Có lên không hay định đi học bằng chân hả? – Lâm Duy cáu bẳn.

- Ờ! – Nó leo lên xe mà trong đầu cứ hiện lên hàng nghìn dấu chấm hỏi.

- Này, xe này....tôi tưởng anh không bao giờ biết đến hai tiếng “xe đạp” cơ chứ? – Nó níu áo Lâm Duy, hỏi.

- Coi thường vừa thôi! – Lâm Duy giận dỗi.

- Xe anh đâu?

- Bị cướp rồi! – Lâm Duy nhăn mặt khi nhắc đến vụ chiếc xe.

- TRỜI ĐẤT ƠI! – Nó hét toáng lên làm mấy người đi đường quay lại nhìn hai đứa nó.

- Cô điên hả? Hét gì om sòm vậy? – Lâm Duy mắng.

- Có anh điên thì có, mất xe không lo đi tìm mà còn đứng đó chơi hả? – Nó “phản công”

- Ai đang chở cô vậy mà cô nói hả? – Cậu quay lại.

- Thì ít nhất cũng phải báo công an chứ? – Nó gân cổ cãi.

- Báo làm gì?

- Thì bắt tên lấy xe anh, tống hắn vào ngục chứ gì?

- Hừ! – Cậu lắc đầu rồi lặng lẽ đạp xe.

Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng trường, hàng ngàn cái điện thoại được rút ra và hoạt động với hết công suất. Bức ảnh có một không hai ra đời mang tên “Hot boy đi xe đạp”

Cùng lúc đó, một chiếc xe màu trắng xuất hiện trước ổng trường. Nó há hốc mồm vì đó là...xe của Lâm Duy. Từ trên xe, một người con trai bước xuống, là Key.

- Trả xe cho cậu nè! – Key chìa khóa xe trước mặt Lâm Duy và nó.

- Sao? Có muốn báo công an nữa không? – Lâm Duy quay sang nó, khẽ cười.

Nó ôm cục tức, vùng vằng bỏ đi.

- Bạn sao vậy Lam Bình? Không khỏe hả? – Hân Hân đến bên nó.

- Ừa! Mình sắp chết vì cái gã đó rồi! – Nó xả hận lên cái cặp.

- Gã nào? – Hân Hân tò mò.

- Cái gã ma không ra ma, người không ra người. – Nó lầm bầm trước sự ngạc nhiên của Hân Hân.

Ra về, nó nhận được một tin nhắn từ Lâm Duy:

“Cô tự đạp xe về nhé! Tôi có việc nên đi đây!”

Nó phát hoảng khi đọc xong tin nhắn “quỷ thần”, chạy ngay đến chỗ nhà xe của BF (Hai nhóm BF và FM có nhà xe riêng)

- Có thấy Lâm Duy đâu không? – Nó thở hổn hển, khẽ hỏi tên con trai đang đứng quay lưng lại với nó.

- Ủa Lam Bình! – Là Nguyên Hoàng – Lâm Duy về rồi mà. Có chuyện gì không?

- Không có gì! - Nó nói rồi lững thững bước đi, vừa đi vừa nguyền rủa Lâm Duy.

- Híc híc, Lâm Duy, anh đâu rồi? Tôi không biết đi xe đạp mà, híc, trời ơi! – Nó hét lên bên cạnh chiếc xe đạp.

Nó nhìn con đường phía trước đầy rẫy những chông gai, rồi cúi xuống...vuốt ve chiếc xe đạp, thì thầm:

- Cưng ở lại đây mà đợi cậu chủ của cưng đến rước về nhá!

Và nó đi, một mình.....




Chapter 13:


Nó đã vòng qua bao nhiêu ngóc ngách cũng không tài nào tìm được đường về nhà. Mới chuyển đến đây chưa đầy một tuần với lại ngày nào đi học cũng được đưa đi đón về, nó đẫu có ngờ rằng có một ngày như hôm nay để mà... tập nhớ đường về nhà cơ chứ. Tức quá, nó lao vào quán điện tử gần đó, đến khi trời nhá nhem tối mới chịu chui ra.

- Chết con rồi! Trời sáng còn tìm không ra nhà huống chi trời tối! – Nó than trời kêu đất nhưng chỉ có mấy người qua đường nghe được tiếng nó thôi à!

Ngồi bệt xuống vỉa hè, nó đưa tay đấm đấm đôi chân đã mỏi nhừ, miệng lầm bầm nguyền rủa ai đó.

Chợt nó nhìn thấy một con mèo đang lao ra đường, nơi có một chiếc xe đang lao đến với tốc độ kinh hoàng.

- “Kétttttt”.... “Ahhhhh” ...... “Rầmmmm”......

Nó ôm chặt lấy con mèo nhỏ trong tay. Cũng may là xe thắng phanh kịp, nhưng chân nó đau đau.

- Cô không sao chứ? – Một giọng nói vang lên cùng lúc, một chàng trai bước ra khỏi chiếc xe lúc nãy.

- Anh thử là tôi xem anh có sao không? – Nó ngước mặt lên và há hốc mồm.

- Anh.... anh là người đã đánh tôi hả?

- Cô....con bé hỗn xược đó sao? – Hắn ta nhếch mép – Không định tránh ra sao? Muốn ăn vạ tôi hả?

- Xí! Ai thèm! – Nó nói rồi ôm con mèo đứng dậy.

“Rắccc” Chân nó đau nhói. Nó chịu, không thể đứng dậy nổi, khụy xuống.

- Nè, cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không? – Hắn ta chạy lại đỡ nó.

- Người cần đến bệnh viện là anh đó. – Nó nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Cô đúng là ngang ngược mà! Lên xe, tôi chở cô về nhà. – Hắn nói rồi kéo tay nó đi.

- Này, tôi đã nói đồng ý đâu? – Nó dùng dằng.

- Đi với tôi là phúc năm đời của cô rồi đấy!

- Có mà họa mười đời của tôi thì có. Thả ra! – Nó giựt tay rồi bước đi...cà nhắc.

Được một đoạn, nó bắt đầu quan sát xung quanh, toàn một màu đen, mà nó lại ghét bóng tối. Nó ghét cay ghét đắng màn đêm. Với lại chân nó.... Nghĩ đi, nghĩ lại, nó vẫn thấy rằng “quay đầu là bờ”.

- Chở tôi về nhà đi. –Nó leo lên xe hắn ta.

Không nói gì, chỉ cười nửa miệng rồi lái xe đi.

- Nhà cô ở đâu? – Hắn hỏi.

- Không biết! – Nó thẳng thắn.

- Vậy chứ giờ cô đi đâu?

- Về nhà!

- Nhưng tôi không biết nhà cô ở đâu! – Hắn nói lớn, cố khẳng định.

- Thì tôi cũng đâu có biết.

- Nhà mình mà cũng không biết. Cô chui ở đâu ra vậy? – Hắn lại tiếp tục lái xe.

- Chui ở bụng mẹ tôi ra chứ đâu! – Nó nói, giọng mỉa mai.

- Thế ba mẹ cô ở đâu? – Hắn hỏi và không hề để ý đến thái độ của nó.

- Tôi cũng muốn biết ba mẹ tôi ở đâu lắm chứ! Ba mẹ tôi....mất rồi! – Giọng nó nhỏ dần.

- Tôi...tôi xin lỗi! – Hắn cuống quýt.

- Không sao! Quen rồi nên sẽ không đau nữa.... – Nó ngủ thiếp đi sau câu nói đó. Nó quen rồi, quen đến việc người ta nhắc đến ba mẹ nó, trái tim nó chai sạm nhiều vì chuyện này nên giờ đây cứ như là mất hết cảm giác đau vậy. Nếu có ai hỏi nó đau là gì, nó chịu thôi, từ lâu từ “đau” đã khuất bóng khỏi từ điển cảm xúc của nó.....Nó, một cô gái không biết đau.....

CHAP 14:

- Xuống xe đi, đến nhà rồi! – Hắn lên tiếng.

- Đây... – Nó chỉ tay vào ngôi nhà trước mặt.

- Là nhà tôi – Hắn ta ngắt lời nó.

Dù sao cũng hết nơi để đi rồi, có một chỗ để nghỉ chân cũng tốt thôi mà! Nó bước vào nhà, rất nhanh chóng, nó đã yên vị trên chiếc giường ở một căn phòng ở gác 2.

- Này, đây là phòng tôi mà! – Hắn ta bước đến cạnh nó.

- Anh sang phòng khác, chưa nghe câu “khách hàng là thượng đế” hả? – Nó thì thầm.

- Cô nên nhớ cô đang ở trong nhà của tôi và xin trân trọng nhắc lại đây là phòng của tôi.... này, có nghe tôi nói gì không vậy? Này, con nhóc kia! – Hắn chạy đến lay lay con nhóc và phát hiện ra nó đã chìm đắm trong giấc ngủ tự bao giờ. Hắn lắc đầu rồi lặng lẽ bước về phòng.

- Xem như hôm nay tôi ăn chay niệm phật một đêm vậy! Haizzz!

===========================

Buổi sáng luôn làm cho người ta tràn đầy năng lượng và sáng hôm nay cũng làm cho chân nó đỡ đau hơn. Chủ nhà vẫn còn chưa dậy, điều đó có nghĩa là bây giờ nó là “chủ tạm thời” của ngôi nhà này.

Hắn ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang. Một đêm như vậy quá đủ mệt đối với hắn.

- Anh dậy rồi à? – Nó nói vọng ra từ căn bếp.

- Ai cho cô vào nhà tôi? – Hắn hoảng hốt khi có sự xuất hiện của người lạ.

- Anh không cho thì tôi tự vào đây chắc!

Hắn à một tiếng, như thể đã quên béng mất vụ tối qua đâm phải nó và chở nó về trú ngụ ở nhà này. Bước vào bếp bởi một mùi hương, hắn mỉa mai:

- Cô mua ở đâu về vậy?

- Tự nấu chứ mua ở đâu được, tôi có biết đường đâu! – Nó nhún vai rồi lại chúi mắt vào nồi canh đang nấu dở.

- Hừ! – Quay lưng đi sau khi để lại một cái lắc đầu khó hiểu.

Canh chín, nó dọn bàn và lễ phép mời hắn (có là chồng nó thì cũng không được mời tử tế vậy đâu):

- Anh lại ăn đi!

- Có ăn được không? Có độc không vậy? – Hắn trêu.

- Sợ thì đừng ăn nữa. Càng tốt, tôi ăn một mình. – Nói rồi, nó nhanh nhẩu xúc cơm và ăn.

Một chén....hai chén..... Nó đã ăn hết hai chén cơm còn hắn thì vẫn ngồi. Một lát sau, hình như sức cuốn hút của thức ăn luôn làm cho người ta bị “cuốn theo chiều gió”, hắn xông lại bàn ăn và ngồi ăn ngon lành.

- Nè, có độc đó! – Nó nhìn hắn, giễu cợt.

- Kệ! Có độc thật thì cô cũng phải bỏ tiền túi mà đưa tôi đến bệnh viện thôi!

Nó cười rồi lại ...tiếp tục ăn.




Chapter 15:

- Này, cô gọi điện cho người nhà đi! Không chừng họ lo cho cô lắm đó! – Hắn nhắc.

- Ờ! – Nó nói rồi đút tay vào túi tìm điện thoại. Loay hoay một hồi, chẳng thấy cái điện thoại đâu cả.

- Chết rồi! Chắc tại lúc tối anh đâm tôi nên mất tiêu cái điện thoại rồi! – Nó ỉu xìu.

- Sao lại tại tôi? Tại cô lanh chanh chạy ra chứ bộ - Hắn giãy nảy.

- Chứ không phải anh suýt đâm con mèo nhỏ à? – Nó chun mũi.

- Thôi thôi! Cô cầm điện thoại tôi mà gọi. – Hắn rút điện thoại ra, chìa trước mặt nó.

Cầm cái điện thoại của hắn trên tay, nó cảm thấy lúng túng.

- 1...2....5....2...6....2...4....5.... – Nó lầm bầm.

- Cô làm cái gì vậy? – Hắn hỏi.

- Tôi không nhớ số. – Mặt méo xẹo.

- Trời ơi, hay tại tối qua tôi tông cô nên đầu cô mất hết chất xám rồi? Thôi, đi với tôi. – Hắn kéo tay nó đi.

Tại shop hàng ở cửa hàng lớn nhất thành phố.

- Dẫn tôi đến đây làm gì? – Nó kéo áo hắn.

- Đền điện thoại cho cô! – Hắn quay lại nói với chị bán hàng – Chị lấy cho em cái này.

Sau khi thanh toán xong, hai đứa nó cùng “bay” vào một nhà hàng nhỏ.

- Tôi lưu số của tôi vào máy mới của cô rồi! – Hắn thông báo.

- Lưu vào làm gì? – Nó ngạc nhiên nhưng hắn còn ngạc nhiên hơn cả nó.

- Bộ cô không muốn liên lạc với tôi hả? – Hắn tò mò.

- Xời! Anh cũng muốn ám tôi y như cái tên hắc ám ấy hả? – Nó nghĩ đến Lâm Duy.

- Tên hắc ám nào?

- Thôi, anh không cần biết! – Nó phẩy tay rồi lôi điện thoại ra nghịch.

- Tên anh là Thiên Minh hả? – Nó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Hắn đang uống nước và suýt nữa thì “trả lại nước cho không khí” luôn sau câu nói của nó.

- Cô.... đừng nói là cô không biết tên tôi đấy nhé? – Hắn vẫn còn ngạc nhiên.

- Yên tâm, tôi không nói đâu, anh nói rồi mà! Hì! – Nó cười trừ.

- Cô có biết hội FM không? – Thiên Minh hỏi, giọng tuyệt vọng.

- Hình như không, à mà hình như biết. – Nó chống cằm suy nghĩ.

- Cô là người đến từ sao hỏa hả? Sao cái gì cũng không biết hết vậy?

- Tại sao lại phải biết? – Nó ngây ngô hỏi.

- Tại...tại.... học sinh BFM ai chẳng biết. – Thiên Minh cố tìm cớ.

- Vậy hả? Vậy thì giờ tôi biết rồi này. – Lại cười.

Điện thoại Thiên Minh rung lên.

- Alo – Thiên Minh.

- <Anh hả? Em Thiên Kỳ đây! Anh ghé qua nhà Lâm Duy chở em về được không? Giờ này khó bắt xe quá.>

- Sao hắn không đưa em về?

- <Anh ấy bị sao ý, cáu bắn cả ngày à! Không biết có còn giận em không nữa. Thôi, anh qua nhanh đi nha!>

- Umk!

Chapter 16

Thiên Minh ái ngại nhìn nó rồi bảo nó lên xe. Đến lúc này, nó mới nhận thấy có rất nhiều người đang nhìn mình, ánh mắt họ nhìn nó giống y như lúc nó đi cùng Lâm Duy.

- Đưa tôi đi đâu đây? – Nó hỏi.

- Đến sở cảnh sát. – Thiên Minh đùa.

- Làm gì? – Nó hốt hoảng.

- Xem có ai thông báo tìm trẻ lạc hay không.

- Này, tôi không đùa đâu á. Cho tôi xuống xe đi. – Nó ra lệnh.

- Cô có biết đường đâu mà xuống. Ngồi yên đó, tôi ghé qua đây một lát rồi sẽ đưa cô về. – Thiên Minh can.

- Về đâu?

- Thiên Đàng hay Địa ngục, cô chọn đi! – Hắn cười.

Cứ thế, bọn nó cãi nhau hoài rồi cũng đến được nơi cần đến. Chiếc xe dừng lại, nó cứ như người chết đuối bắt được phao, mừng rỡ:

- Đây là nhà tôi nè! Sao anh biết nhà tôi hay vậy? – Ngay lập tức, nó nhảy phóc xuống xe.

Trước cổng nhà, có một đôi nam nữ đang đứng đó. Là Lâm Duy và Thiên Kỳ.

Vừa thấy nó bước xuống từ chiếc xe, Lâm Duy đã vội chạy đến, quát:

- Cô đi đâu cả đêm qua vậy? Có biết cả nhà lo cho cô lắm không? Nếu có đi thì ít nhất cũng phải gọi điện về chứ? Cô có biết nghĩ không hả? Đầu óc cô để đâu hết rồi? – Lâm Duy xả một trận dài dằng dẳng.

-........

- Cô câm hả? Sao cô không nói gì? Bình thường cô hãy cãi bướng lắm mà? Hôm nay sao im như thóc vậy? Nói đi, nói đi chứ? Cô có nghĩ cho người khác phải vì cô mà phải thức cả đêm không hả? Có biết không? Hay chỉ biết nghĩ đến bản thân mình?

-........

- Này, còn xe của tôi đâu? Cô vất xe tôi để đi theo chiếc xe kia à? – Chỉ tay về chiếc xe của Thiên Minh - Cô quá đáng vậy? Tôi chưa gặp ai như cô đó? Cô giải thích cho rõ đi, mọi chuyện còn chưa xong đâu nhé! – Cậu lại tiếp tục nói trước sự ngạc nhiên của Thiên Minh và Thiên Kỳ.

- Anh nói xong chưa? Anh tưởng tôi không nghĩ đến việc mọi người lo cho tôi, trừ anh hả? Anh tưởng tôi không biết nghĩ hả? Anh tưởng tôi không muốn nói sao? Không muốn thanh minh cho mình sao? Nhưng anh nói một tăng như vậy thì tôi còn nói gì được? Anh bảo tôi quá đáng ư? Đáng nhẽ câu này phải để tôi nói anh mới phải. Anh bỏ về, để lại tôi với chiếc xe đạp. Anh có nghĩ đến tôi không? Hay chính anh mới là người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Tôi không biết đi xe đạp, làm sao tôi bò về được nhà. Tôi không biết đường đi, tôi bị lạc, ai lo cho tôi? Rồi mất điện thoại, đến số điện thoại nhà tôi còn không nhớ, anh bảo tôi liên lạc với mọi người bằng cách nào? Hay anh muốn tôi chết, hóa thành ma rồi về báo mộng cho anh biết là tôi chết rồi, đừng tìm tôi nữa?.... – Nó nói như tát một gáo nước lạnh vào mặt Lâm Duy, rồi bỏ chạy vào nhà.

- Lâm Duy à? Có chuyện gì vậy? – Thiên Kỳ nhẹ nhàng hỏi.

- Không! Chuyện gia đình ấy mà! – Lâm Duy trợn mắt nhìn Thiên Minh rồi cũng bước vào nhà.

“Cộc...cộc....cộc” Lâm Duy gõ cửa phòng nó.

- Lam Bình, nếu tôi có nói gì không phải thì mong cô tha lỗi. Tôi cũng chỉ lo cho sự an toàn của cô thôi mà! – Lâm Duy nói, giọng hối lỗi.

- Anh có lỗi gì đâu, tại tôi ngốc nên làm mọi người lo lắng, làm mất giấc ngủ ngon của anh, tôi xin lỗi. Xong nợ nần rồi, anh về phòng đi! – Nó tuyệt tình.

“Rầmmmm” Nó giật mình bởi âm thanh nghe cứ như là động đất đó. Quay lại thì đã thấy Lâm Duy đứng sừng sững trước mặt rồi.

- Sao anh phá cửa phòng tôi. – Nó lại nằm lăn ra giường, vờ ngủ.

- Tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới hiểu hả? Này...đừng giả vờ ngủ nữa. NÀY! – Dường như tiếng thét của cậu không có tác dụng, buộc cậu phải dùng đến biện pháp mạnh hơn. Cậu nhanh chóng tiến lại góc phòng, mở nhạc và vặn vollum hết cỡ.

- THÔI ĐI! MUỐN ĐẦU ĐỘC NGƯỜI KHÁC BẰNG ÂM NHẠC HẢ? – Nó hét lên.

- TÔI CHẾT CHUNG VỚI CÔ LUÔN! – Cậu vừa hét, vừa đưa tay bịt tai lại. Không biết cả hai người này có nhận ra được sự bất thường trong câu nói ấy không nữa.

- MUỐN GÌ ĐÂY? – Nó hỏi.

Nghe nó hỏi vậy, cậu mới tắt nhạc đi, thở phào nhẹ nhõm vì..... chưa chết bởi những âm thanh “kinh thiên động địa” kia.

- Đi theo tôi! – Cậu kéo nó đi.

Chỗ này nó vừa vào cách đây một tiếng đồng hồ.

- Đến đây làm gì? – Nó hỏi.

- Tôi sẽ mua điện thoại mới cho cô, chả phải cô mất điện thoại rồi sao? – Lâm Duy cười.

- Khỏi. Có người mua cho tôi rồi! – Nó phẩy tay, toan bước ra thì bị kéo lại.

- Có phải tên lúc nãy không? – Lâm Duy giận dữ.

- Thì sao? – Nó mở to mắt nhìn cậu.

- Đưa đây. – Lâm Duy ngửa tay trước mặt nó.

- Đưa gì? – Nó ngây ngô.

- Điện thoại của cô.

Chần chừ một hồi, nó cũng quyết định rút ra đưa cho Lâm Duy vì nghĩ rằng chẳng có gì thiệt cả.

- Goodbye my hate! – Vừa dứt lời, cậu liền ném ngay thứ đang cầm trên tay qua cửa sổ của tầng 16.

- Này làm cái gì vậy? – Nó phát hoảng.

- Không thấy hay sao còn hỏi. Đi thôi! – Lâm Duy ra lệnh.

- Nhưng mà.... – Nó luyến tiếc nhìn ra cửa sổ.

- Không nhưng nhị gì cả! – Lâm Duy lôi nó đi.

Vậy là trong vòng hai ngày, nó đã cầm trong tay và sở hữu ba cái điện thoại. Tốt thôi, dù sao người tốn tiền cũng đâu phải là nó!!!!




Chapter 17:


Hân Hân bước đi trên sân trường, thả hồn vào mây gió. Nó yêu những lúc như thế này, khi mà chỉ có một mình nó.....

- Mình muốn cậu biết rằng mình vẫn sống tốt dù cho không có cậu bên cạnh.... – Cô nhóc thì thầm, như là đang nói với chính mình.

Cách đó một năm......

- Chúng mình chia tay nhé? – Một câu hỏi lịch sự nhưng thực ra là dù nó có trả lời thể nào, đồng ý hay không thì mọi việc vẫn sẽ như vậy mà thôi!

- Tại sao? – Nó tuyệt vọng thốt lên.

- Không tại sao cả, chỉ là tớ hết yêu cậu rồi! – Cậu ta nhún vai.

- Không phải vậy! Cậu hãy nói với tớ là không phải vậy đi. Cậu đang đùa tớ phải không? – Mắt nó ngấn lệ.

- Hân Hân à! Đến bao giờ cậu mới chịu hiểu rằng ngay từ đầu chúng ta đã không hợp nhau rồi! – Cậu nhìn thẳng vào mắt nó, nhả từng tiếng như ném đá vào lòng nó.

Cậu bước đi, để lại trong nó sự hụt hẫng, một nỗi buồn vô hình, một nỗi nhớ thật khó gọi tên. Nó muốn níu cậu lại, hi vọng cậu có thể ở lại bên nó nhưng một chút tự trọng của một đứa con gái mới yêu lần đầu đã cản bước chân nó. Nó chỉ biết đứng đó, nhìn cậu bước đi dù biết rằng nó sẽ đau, đau rất nhiều. Có lẽ đây là giải pháp tốt nhất cho cả hai, có lẽ là vậy.....

Giờ đây khác rồi, nó không còn có cậu bên cạnh nữa. Dù thỉnh thoảng có một chút xao lòng nhưng nó biết cậu sẽ không bao giờ trở về bên nó nữa. Nó khẽ cười, cười vì luyến tiếc hay là vì thỏa mãn đây????

- Tạm biệt nhé, tình yêu đầu tiên....

==========================

Có những thứ vốn dĩ thuộc về quá khứ nhưng bằng một cách nào đó, con người ta có thể đưa nó đến với thực tại và tương lai....

- Hân Hân có muốn đi ăn không? Mình thấy bạn có vẻ xanh xao lắm! – Lam Bình đến bên bạn, hỏi thăm.

- Hay là vậy nhỉ? – Khẽ cười.

Bọn nó thẳng hướng canteen mà tiến...

- Hân Hân này, học sinh trong trường đều phải biết về hội BF và FM hả?

- Cái đó không phải là bắt buộc nhưng nếu không biết đến thì đừng bao giờ xưng danh là học sinh của BFM. – Hân Hân ra vẻ hiểu biết.

- Bạn cùng biết nhiều nhỉ? – Nó ngưỡng mộ.

- Cũng không hẳn! – Hân Hân nghiêm mặt.

- Là sao? Mấy người trong hai hội đó có ai là bạn không biết đâu?

Hân Hân đặt cốc nước trên tay xuống bàn, ghé đầu lại sát nó, thì thầm:

- Hội FM có hai thủ lĩnh, một là Thiên Minh, còn người còn lại được mệnh danh là “chàng trai bí mật”, chẳng ai biết cậu ta là ai trừ Thiên Minh, thậm chí đến tên cậu ta là gì cũng là một dấu chấm hỏi nữa là!

- Sao lạ vậy nhỉ? – Nó suy tư.

- Nhiều ý kiến cho rằng, cậu ta xấu quá nên không muốn làm bẽ mặt FM. Nhưng cũng không ít người bảo cậu ta chảnh vì handsome nên giấu mặt ý mà! – Hân Hân lại tiếp tục nhâm nhi cốc nước.

- Hóa ra trường này cũng lạ ghê! – Nó lắc đầu.

- Nè hai bạn nghe gì chưa? – Một đứa bạn trong lớp nó chạy đến chỗ hai bọn nó ngồi.

- Nghe gì? – Đồng thanh.

- “Chàng trai giấu mặt” của hội FM sắp lộ diện rồi! Nghe nói là vì BF thách thức đó. – Con bạn thở hổn hển.

- Thật không? Khi nào? – Hai mắt Hân Hân sáng lên.

- Ngày mai.

- Trường mình chắc sẽ đông nghẹt người. Không biết tên đó thể nào nhỉ? – Hân Hân vẫn chưa dứt mộng tưởng.

Nhỏ bạn đó ngồi cười hì hì rồi bỗng đập bàn cái rầm làm Hân Hân tỉnh mộng:

- Mơ đi cưng! Chỉ có mấy chàng BF và Thiên Minh - thủ lĩnh FM mới được đặt chân đến đó thôi. Học sinh trường mình làm sao có cái diễm phúc được thấy mặt chàng. Tên chàng cũng chả biết nữa là. Haiz! – Nhỏ thở dài.

- Vậy à? – Hân Hân xụ mặt.

- Thôi, tớ đi đây! Chỉ nói để cho mấy bạn....tiếc chơi thôi! Hì – Nhỏ nói rồi thong dong bước đi.

Đúng ý như lời nói của nhỏ, Hân Hân hết thở ra rồi thở vô làm nó cũng phải não ruột.

- Thích gặp mặt tên đó vậy sao? – Nó vỗ vai.

- Bạn hỏi tất cả học sinh trong trường xem có ai bảo không thích không? – Lại thở dài.

- Bạn thật sự muốn đi chứ? – Nó gặng hỏi.

- Có muốn cũng không được. Haizzz!

- Để mình nghĩ cách.

- Bạn không định vào đó trốn sẵn đợi mấy người đó tới chứ? Họ mà bắt gặp mình nhìn trộm thì không chết cũng trở nên thân tàn ma dại. – Hân Hân hốt hoảng.

- Yên tâm, đã đi thì phải quang vinh chính đại mà vào. Lam Bình này nói được làm được, bạn cứ chờ xem – Nó nháy mắt thay cho một lời hứa.



Chapter 18:

Tối hôm đó, tại biệt thự nhà họ Lâm.

Nó đang ngồi xem....hoạt hình thì bắt gặp Lâm Duy bước xuống. Nhảy lên ghế sofa, cậu định trêu nó cho vui liền giật ngay điều khiển, bật qua kênh khác.

- Anh làm cái gì vậy? – Nó hét lên.

- Lớn rồi còn xem hoạt hình, yên để tôi xem đá bóng. – Lâm Duy dùng dằng.

- Anh... – Nó dơ nắm đấm nhưng bỗng dưng khựng lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó. Thế là nó ngồi im re.

Đợi lâu quá không tấy nó phản ứng gì, cậu quay lại nhìn, bỗng giật mình, nó chăm chú xem bóng đá. Tức khí, Lâm Duy bật qua kênh khác xem...thời sự, nó cũng ngồi yên xem.

- Này, lấy tôi cốc nước đá, khát quá! – Cười thỏa mãn.

- Anh ngồi đấy, tôi đi lấy cho! – Nói rồi, nó nhanh nhẹn chạy vào bếp, lát sau đã mang ra một cốc nước đá, nhẹ nhàng đưa cho cậu.

- Hôm nay cô uống nhầm thuốc gì à? – Lâm Duy nhìn nó hỏi, tưởng như nó sẽ phát điên.

- Hình như là vậy á! – Nó trả lời tỉnh khô làm Lâm Duy ngã ngửa.

Ngồi với nó mà chẳng có “thiên tai” nào nên nhanh chóng làm cho cậu phát chán. Toan bước lên phòng thì bị nó gọi lại.

- Lâm Duy, anh ngồi xuống đây một lát được không?

- Có chuyện gi? – Lâm Duy ngồi xuống ghế.

- Ngày mai....ngày mai....anh cho tôi theo cùng được không? – Nó nhìn Lâm Duy thăm dò.

- Theo cùng là sao??? – Lâm Duy trố mắt nhìn nó.

- Người bí mật của FM ý! Tôi tò mò! – Nó cúi mặt.

- Không! – Dứt khoát.

- Đi mà, sao anh nhẫn tâm vậy? – Nó nài nỉ.

- Tôi nói không là không! – Cậu khẳng định lại một lần nữa.

- Này nhé! Anh đừng có mà được cẳng chân hạ cẳng tay nhé! Tôi nói rồi, anh có cho không? – Nó đứng bật dậy phản ửng mạnh mẽ khiến Lâm Duy giật mình, núi lửa ngừng hoạt động để chuẩn bị một lượng lượng mắc-ma phun trào trong lần này đây mà!

- Tôi bảo không cho mà!

- Thôi được, xem như đây là yêu cầu của tôi dành cho anh trong tuần này. – Nó khoanh tay, đứng ngạo nghễ.

- Yêu cầu gì? – Lâm Duy tròn mắt.

- Anh quên điều thứ bảy trong bản hợp đồng rồi à? Mỗi tuần anh sẽ phải thực hiện một yêu cầu của tôi mà! – Nó nhắc lại rành rọt từng chữ một, không sai nửa chữ.

- Ơ...cô....tôi...

- Cô với tôi cái gì? Giờ ngọ tam khắc ngày mai, tức là giờ anh đi đến nơi gặp mặt người bí mật kia ý, tôi sẽ đứng đợi anh ở lớp tôi. Nếu anh chỉ đến chậm một giây thôi, ngay lập tức cả trường BFM ai cũng sẽ biết quan hệ giữa hai chúng ta. – Nó phủi tay rồi bước đi.

- Cô làm vậy là trái với hợp đồng.

- Chứ anh không thực hiện yêu cầu của tôi thì ai sai trước. Thôi, tôi đi ngủ đây! Chúc anh ngủ mơ thấy ác mộng!

Sáng hôm sau, nó canh đồng hồ mãi làm Hân Hân tò mò.

- Bạn làm gì mà hết nhìn đồng hồ lại nhìn ra cửa lớp vậy?

- Mình đợi để thực hiện lời hứa hôm qua mình hứa với bạn. – Nó nhìn Hân Hân mỉm cười.

- Lời hứa?

- Hôm nay chúng ta sẽ đi xem mặt “chàng trai bí mật” bạn quên à?

- Trời đất? Mình tưởng bạn đùa. Làm sao vào được?

- Đi vào chứ sao? – Nó tự tin.

Cả lớp nó bỗng dưng rộn ràng, báo hiệu tốt lành, có người đang đi tới.

- Lâm Duy, ôi, anh đến đây tìm ai vậy? – Một đứa con gái hỏi.

- Anh có muốn đi chơi cùng em không? – Một đứa con gái khác.

- Lâm Duy, đừng đi chơi với nó, đi với em nè! – Đứa con gái khác nữa xen vào.

- LAM BÌNH, CÔ CÓ RA KHÔNG? – Lâm Duy quát lên giận dữ.

- Đây đây, cứ thong thả chứ đến muộn có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu? – Nó kéo Hân Hân chạy lại chỗ có đám lửa cháy phừng phực.

- Ai đây? – Lâm Duy chỉ vào Hân Hân.

- Bạn tôi. – Nó giới thiệu.

- Sao cô bảo chỉ mình cô thôi? – Lâm Duy vẫn chưa hết giận.

- Có bạn tôi đi cùng không được à? Lỡ anh có làm gì tôi thì tôi vẫn có người bảo vệ hoặc ít ra cũng làm nhân chứng trước tòa chứ? – Nó cãi.

- Tùy cô! – Cậu nói rồi bước đi.


Chap 19:

Lâm Duy dắt theo hai cái đuôi đến phòng của hội BF, nơi có 3 chàng trai đang đứng đó chờ.

- Lâm Duy, nhanh lên, sắp đến giờ hẹn rồi! – Key giục khi vừa thấy Lâm Duy bước vào phòng. Quay sang nó – Lam Bình cũng đến à? Ai đây – Chỉ Hân Hân.

- Đây là bạn em, Hân Hân. Anh Key không ngại cho bọn em theo cùng chứ? – Nó hỏi.

- Tất nhiên là không? Bạn của bạn là bạn của tụi anh. Mà bạn của bạn của bạn thì cũng là bạn của tụi anh mà!

Nó cười phá lên vô tư vì câu nói đùa của Key.

- Cô không thể bớt nói đi một chút được à? – Lâm Duy cáu.

- Anh cứ làm như mình nói ít lắm ý! – Nó chọc ngoáy Lâm Duy.

- Hân Hân học cùng lớp với Lam Bình à? – Jun hỏi để xua đi cuộc chiến giữa nó và Lâm Duy.

- Vâng! – Hân Hân nhỏ nhẹ.

Bốn chàng trai lao vào chuẩn bị những thứ cần thiết. Hân Hân kéo nó ra một góc, hỏi:

- Nè, sao mình thấy bạn với mấy người đó thân quá vậy?

- Mình chỉ thân với mỗi anh Key thôi à! Còn ba người đó thì một người y như ma, hai người mới nói chuyện có một lần nên cũng không rõ lắm! – Nó cười trừ.

- Lam Bình, đi nhanh đi! – Lâm Duy thúc giục.

Bốn chàng trai và hai cô gái bước nhanh về phía phòng hẹn. Đó là một căn phòng nằm trên dãy phòng điều hành của trường, rộng và tiện nghi.

- Chắc lát nữa hai người họ mới đến. – Nguyên Hoàng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

- Tại sao lại phải bày ra trò này? – Nó hỏi.

- Thực ra thì chỉ là muốn biết mặt nhau nên mới làm vậy chứ đâu có ác ý gì đâu! – Nguyên Hoàng nhún vai.

Khoảng vài phút sau, cánh cửa phòng cũng từ từ mở ra, Thiên Minh bước vào và câu đầu tiên cậu hỏi là:

- Lam Bình, sao cô cũng ở đây?

Những người có mặt ở đó không khỏi ngạc nhiên. Bao nhiêu người ngồi đó không hỏi, sao lại đi hỏi cô nhóc mà mình đã từng đánh cơ chứ?

- Thích thì đến thôi? Sao có phiền hà gì không? – Nó nhanh nhẩu.

- Không, không sao! – Thiên Minh phẫy tay.

- Người kia đâu? – Key hất hàm.

- Cậu ấy sẽ vào sau.

Cánh cửa lại được mở ra một lần nữa, và một tên con trai bước vào....

“Rầm” Hân Hân ngã lăn xuống ghế, mặt xanh nhợt nhạ



Chapter 20:

- Hân hân, bạn sao vậy? Tỉnh lại đi! – Nó bật khóc, ôm lấy cô bạn.

Mọi người xúm lại, ngạc nhiên nhưng chỉ có một người hiểu lí do vì sao....

- Làm ơn đưa bạn tôi đi bác sĩ đi! – Nó khẩn cầu mấy chàng trai quanh nó.

- Bây giờ không thể ra ngoài được, học sinh BFM đang ở ngoài đó. Nếu.... – Nguyên Hoàng lo lắng.

- Híc híc... – Nó khóc, nó lo cho Hân Hân nhiều lắm.

- Đặt cô ấy nằm lên ghế đi, cô ấy không sao đâu, nghỉ một lát lại khỏe ngay ấy mà! – Key khám xét.

- Sao anh biết? – Nó hỏi.

- Trước đây, anh từng tham gia lớp sơ cứu rồi, xếp loại A chứ không đùa đâu! – Key tự hào.

Rất nhanh chóng, Hân Hân được đặt nằm trên ghế, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt mỗi người.

- Cô ấy sẽ không sao chứ? – Lâm Duy hỏi.

- Không sao, chỉ bị shock thôi! – Key ra vẻ hiểu biết.

- Shock ư? – Nó ngạc nhiên.

- Umk... Theo sơ bộ là vậy! – Key an ủi nó.

- Mấy người có thể cho tôi xin một thỉnh cầu được không? – Thiên Minh lên tiếng.

- Nói đi! – Là Lâm Duy.

- ...........*((*%^$%#^#^%$&%*&^(%..................

- Không được! – Nó phản đối.

- Lam Bình, tôi xin cô đấy! Tôi đảm bảo sẽ không có gì nguy hiểm cả. Xem như cô hãy cứu lấy một người đang chết đi vì quá khứ đi! – Thiên Minh nài nỉ làm nó xiêu lòng mà nó cũng không thể hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Thiên Minh.

Cả bọn nó kéo nhau ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người....

Trở lại với Hân Hân đang mơ màng trong giấc mộng, bỗng nó cảm nhận được một hơi ấm thân thuộc, một nụ cười xa xăm đâu đó lại hiện về, kí ức của quá khứ lại trở về với hiện tại....

Từ từ nhấc đôi mi nặng trịch, nó nhìn thấy một người đang đứng đối diện cửa sổ. Vừa ngồi dậy đã thấy đầu mình đau như búa bổ.

- Cô tỉnh rồi à? Vậy thì tôi có thể đi rồi! – Chàng trai chạy đến cạnh nó, cười hiền rồi quay lưng đi.

- Thiên...Bảo – Nó gọi lại, giọng tuyệt vọng.

- Sao bạn biết tên tôi? – Chàng trai tên Thiên Bảo ngạc nhiên vì trong trường chỉ có mình Thiên Minh biết cậu!!!

Còn nó, đầu nó quay cuồng. Sao thế này? Dường như có một tiếng sét đánh ngang tai nó, đau....

- Sao mình lại không biết tên cậu được chứ? Thậm chí....híc... – Nước mắt nó tuôn rơi – còn nhiều hơn cả một cái tên.....

Thiên Bảo trố mắt nhìn dòng nước mắt nhạt nhào trên mi nó, luống cuống:

- Này, sao bạn lại khóc, tôi...tôi...làm gì không phải sao? – Cậu sợ nhất là nước mắt con gái, nó làm cậu yếu lòng.

- Cậu có biết mình nhớ cậu nhiều lắm không, Thiên Bảo? – Nó cúi mặt, khóc nấc lên.

- Sao lại nhớ tôi??? – Thiên Bảo vẫn một mực muốn vò xé tâm can nó và cậu đã làm được, nhưng lời cậu nói thực sự đã làm nó đau lòng.

Nó ngước mặt lên nhìn đứa con trai trước mặt nó, ánh mặt dường như phản chiếu một nỗi buồn vô hạn:

- Cậu....quên mình rồi sao?

- Vốn dĩ tôi đã gặp bạn bao giờ đâu? – Thiên Bảo nhún vai.

Nước mắt nó từ đâu ùa ra xối xả. Nó đã tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không khóc trước mặt Thiên Bảo, người đã từng bỏ rơi nó nhưng...nhưng khi nhìn thấy cậu ấy, nước mắt nó cứ tuôn rơi, nó không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình....kí ức của ngày xưa cứ gào thét trong tâm can, âm ĩ trong lòng nó.... Sao thế này? Thiên Bảo không nhớ nó thật hay là đang muốn lãng tránh nó, một đứa con gái đã từng là “một nửa” của cậu....

Cùng lúc đó, mọi người ùa vào, Lam Bình chạy đến ôm nó:

- Bạn tỉnh rồi, sao lại khóc? – Quay sang Thiên Bảo – Cậu đã làm gì bạn tôi?

- Ơ...tôi... – Thiên Bảo ấp úng.

- Đừng giả nai nữa, trong phòng chỉ có mỗi cậu và bạn ấy? Sao bạn tôi lại phải khóc cơ chứ? – Mắt Lam Bình ánh lên một nỗi giận, giận thay cho bạn mình.

- Quả thật tôi không hiểu bạn ấy nói gì cả. Bạn ấy bảo nhớ tôi rồi bảo tôi quên bạn ấy trong khi...tôi...tôi chưa gặp bạn ấy bao giờ... Tôi.... – Thiên Bảo ra sức thanh minh cho mình.

Nghe tới đây, Hân Hân chạy ngay ra khỏi phòng, để lại đằng sau những ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn chỉ có một người hiểu điều đó....

==========================

Nhân vật mới:

Hoàng Thiên Bảo: Một tay play có đẳng cấp, là mối hiểm họa của những tay chơi khác nhưng chỉ được học sinh trong trường biết đến với cái bí danh là “chàng trai bí mật”, thay bồ như thay áo nhưng lại sợ nhất là nước mắt con gái.... Cậu là một trong hai thủ lĩnh của FM và cũng là bạn trai cũ của Hân Hân.




Tải về: phần mềm chat vitalk 
[ ↑ ] Lên đầu trang